04
“Mày biết gì chưa? Take One sắp đến chỗ chúng ta mở thêm một buổi concert nữa đó!”
“Thật không? Chẳng phải nói chỉ đúng 3 buổi không mở thêm hay sao?”
“Bởi thế mới nói, tin này vừa được tung ra đột ngột, nghe bảo lần này vé vào cửa chẳng những đắt hơn mà số lượng còn có hạn nữa!”
“Xem ra không đi được rồi, tao còn định coi Park Ki Woong với No Min Woo làm fan service nữa chứ!”
Vừa tan học, lũ học trò trong lớp đã nhốn nháo cả lên, nguyên nhân chỉ có một -Nhóm nhạc nam hai người nổi tiếng Take One sẽ đến chỗ họ mở thêm một buổi concert.
Đám con gái kích động, Lee Hyun Woo cũng thế. Cậu giả vờ ngủ, nhưng tai thì vẫn vểnh lên thật cao, hận không thể nghe cho rõ từng chi tiết một. Đúng vậy, cậu là fan cứng của Take One. Chưa bao giờ cậu nghĩ tới chuyện Take One sẽ đến đây. Thế nên vừa nghe thấy vé đã bán hết thì đôi tai kia cũng theo đó mà cụp hẳn xuống, cậu dụi đầu mấy cái lên cánh tay, quả nhiên là vẫn không có duyên…
Cả một buổi trưa hôm đó, Lee Hyun Woo chẳng nghe giảng tử tế, cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết nhìn sách mà ngây người ra. Park Soo Ha nhìn cậu, sau đó mỉm cười. Thật là trẻ con! Từ trong mắt cậu ta chỉ toàn đọc được [Take One, No Min Woo, Park Ki Woong…]
Park Soo Ha lại nhìn Kim Soo Hyun đang giả vờ chấm bài trên bục giảng nhưng thật chất là đang thần người nghĩ ngợi, tay hắn không ngừng gõ lên mặt bàn, trong đầu thỉnh thoảng còn lóe lên một cái. Park Soo Ha đọc nội tâm của Kim Soo Hyun mà thấy buồn cười: [Phải nói với đứa trẻ đó thế nào đây? Này Lee Hyun Woo, đây là vé concert, mình đi chung nha! Không được, không được, thế này nhóc con sẽ tưởng là mình định lừa cậu ta đem đi bán mất, không được, không được…”
Trong đầu Kim Soo Hyun vẫn không ngừng pass qua đủ loại kế hoạch. Nhưng vì sao Kim Soo Hyun lại có vé? Vụ concert này đương nhiên phải bắt đầu kể từ hôm Lee Hyun Woo dọn nhà xí.
“You can touch~be my girl~” Ngay trong giây phút tiếng chuông điện thoại vang lên, Kim Soo Hyun vừa tháo chạy ra khỏi nhà vệ sinh, lúc bấy giờ mới sực nhận ra: hóa ra Lee Hyun Woo thích Take One à… Thế thì dễ rồi…
“Hì, ông bạn già” Giọng nói hắc ám của Kim Soo Hyun truyền qua ống điện thoại đến bên tai Park Ki Woong.
“Cậu bình thường một tí giùm cái! Mỗi lần cậu giở giọng điệu này là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt lành cả! Tôi nói rõ thêm lần nữa: tôi là idol, tôi bán nghệ chứ không bán thân!” Park Ki Woong ôm ngực nói với không khí, còn No Min Woo ở bên cạnh thì nhìn gã như đang xem xiếc khỉ.
“Ai bảo cậu bán thân đâu? Cậu có bán thân tôi cũng chả thèm. Cậu sắp mở thêm một buổi concert phải không? Mở ở gần trường tôi đi!”
“Cậu tưởng rằng bán nghệ thì có thể tự ý quyết định gánh hát sao? Tôi còn phải nể quản lý đô thị đấy!”
“Đánh cái rắm gì, một câu thôi, đến hay không!”
“Không đến! Cậu dùng thứ giọng điệu gì nài nỉ người khác làm việc thế hả!”
“Tăng lương gấp đôi, cộng thêm mời cậu một chầu?”
“Được thôi được thôi, thời gian địa điểm cậu quyết định, tụi này sao cũng được ~~~” Hai mắt Park Ki Woong phát sáng, chỉ thiếu điều chạy ào qua bên đó.
“Nhớ chừa tôi hai vé!”
“Ây da, này, cuối cùng cậu cũng suy nghĩ thông suốt, bắt đầu đeo theo mấy em rồi à! Alô? Alô? Alô?” Bên Kim Soo Hyun còn chẳng đợi Park Ki Woong lảm nhảm hết câu đã kiên quyết dập máy một cách dứt khoát.
“Thời gian địa điểm tùy cậu quyết định? Park Ki Woong lá gan của anh ngày càng lớn nhỉ! Đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?!” Trong giây phút Park Ki Woong cúp điện thoại, No Min Woo bỗng nhiên ý thức được rằng mình đã hoàn toàn bị phớt lờ, nên liền cau may lớn tiếng chất vấn tên bạn cùng nhóm ngốc như lợn kia.
“Được được được, anh hỏi ý kiến của em, em có đồng ý không?” Park Ki Woong tiện tay vứt điện thoại đi, từng bước từng bước tiến về phía No Min Woo. Trên mặt còn mang theo một nét cười nham hiểm.
“Tôi đương nhiên… ô… ưm…” Không đợi No Min Woo nói hết câu, Park Ki Woong đã bịt kín miệng y, dùng miệng để bịt kín miệng. Park Ki Woong quan sát người trong lòng thấy No Min Woo đã giãn mày ra, thay vào đó là vẻ mặt hết sức hưởng thụ, thế là gã lại hôn sâu hơn nữa. Trong phòng thử đồ, những đám bong bóng màu hường tuôn ra không ngớt…
Đúng thế, nhóm nhạc nam hai người đang nổi này thực ra là nhóm nhạc gay hai người. Fan cp hai người mà thấy cảnh này hẳn là máu mũi sẽ bắn tung tóe…
***
“Lee Hyun Woo tối nay tôi có việc, cậu quét dọn lớp học giùm tôi cái, nhớ lau bảng thêm mấy lượt, bảng hơi bị dơ rồi.” Park Soo Ha bảo Lee Hyun Woo.
“Được thôi, cậu đi đi, chỉ có quét dọn vệ sinh mới có thể bù đắp lại nỗi đau trong lòng tớ…” Lee Hyun Woo bỏ cặp sách trong tay xuống, cầm cây chổi chỗ góc lớp lên.
Park Soo Ha cứ thế bỏ đi, đến câu “cảm ơn” cũng không có. Thực ra y chẳng có việc gì cả, chỉ là y đọc được chiều nay Kim Soo Hyun sẽ đi họp về muộn một tẹo, y sợ Kim Soo Hyun không tìm được Lee Hyun Woo nên mới bảo cậu ta ở lại quét dọn vệ sinh Trong mắt y, người nên nói cảm ơn phải là Kim Soo Hyun mới đúng…
“Làm sao đây? Làm sao đây? Giờ này chắc là về mất rồi!” Kim Soo Hyun vừa chạy đôn chạy đáo, vừa lẩm nhẩm trong miệng, nếu xung quanh không có ai chắc hẳn hắn đã dùng dịch chuyển tức thời rồi!
“Lee Hyun Woo em vẫn chưa về sao?” Kim Soo Hyun vừa điều chỉnh lại nhịp thở vừa lau mồ hôi bên trán, nhưng vẫn không giấu được nụ cười trên mặt mình.
“Em thay Soo Ha trực nhật ạ. Thầy có việc gì sao? Nếu vì bài luận văn lần trước, em rất xin lỗi, em thực sự viết không ra…” Lee Hyun Woo mặt đầy áy náy.
“Không không không, chuyện luận văn lần trước em đã bị phạt rồi. Lần này là vì cái này.” Kim Soo Hyun hươ hươ vé concert trong tay, mặt đầy “nịnh nọt”.
“Thầy… Đây…” Lee Hyun Woo trợn mắt lên, vé concert của Take One! Còn là vé vvip!
“Tôi mua dư một vé, vốn định cho mấy bạn nữ khác trong lớp, nếu em không muốn lấy thì…”
“Muốn lấy! Ah, cái đó, thầy, ý của em là, em có thể đi không ạ?”
“Em có thể đi với tôi, dù sao cũng khá gần đây.”
“Tuyệt! Ah, cái đó, thầy, ý của em là…”
“Đừng có ý của em ý của tôi nữa, chúng ta đi thôi!” Nhìn khuôn mặt vừa kích động vừa chần chừ của nhóc con, Kim Soo Hyun cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn kéo đứa trẻ kia rời khỏi lớp học.
Lúc này, nhóc con vẫn đang dè dặt: “Thầy có thật là được không? Thật là mạo phạm quá!” Lee Hyun Woo trên miệng thì nói thế, chứ có bản lĩnh thì đừng đi, đi còn nhanh hơn cả Kim Soo Hyun là sao đây!
Nắng chiều bàng bạc đẹp vô hạn ah ~~~
***
Kim Soo Hyun đã quá quen với việc hai tên kia nắm tay và làm fan service trên sân khấu. Còn Lee Hyun Woo thì hoàn toàn khác, lần đầu tiên đi xem concert mà còn là chỗ vvip nữa, cậu thiếu điều hai mắt đều tràn ngập hoa anh đào rồi khóc lóc kêu gào đòi nhảy lên sân khấu mà thôi. Mỗi một bài hát của Take One cậu đều biết hát, mỗi một bước nhảy cậu đều có nghiên cứu qua, đây chính là cái mà người ta gọi là fan-level-não-tàn chuyên nghiệp.
Kim Soo Hyun nhìn Lee Hyun Woo đang nhẩm hát theo với bộ dạng đầy hưởng thụ mà trong lòng nghĩ: Chắc cậu ta không phải là Hae Jin đâu. Hae Jin sẽ vì chuyện này mà cười ấu trĩ như thế sao? Chỉ có thống nhất Tổ quốc mới có thể khiến đứa trẻ đó tươi cười rạng rỡ đến thế.
“Lee Hyun Woo? Lee Hyun Woo? Lee Hyun Woo!”
“Dạ? Dạ? Sao ạ?” Kim Soo Hyun gọi liền ba tiếng mà Lee Hyun Woo vẫn không thèm đáp. Khó khăn lắm Lee Hyun Woo mới đáp lại Kim Soo Hyun nhưng mắt thì vẫn dán chặt vào sân khấu.
“Tôi nói ít nhất em cũng phải nhìn tôi chứ?” Lee Hyun Woo cực kỳ không bằng lòng đưa mặt sát lại, để tai mình càng gần kề Kim Soo Hyun hơn.
Da dẻ Lee Hyun Woo thực sự rất đẹp, gần như là không tì vết, mịn màng vô cùng, thật muốn lại gần mà cắn một miếng. Bỗng nhiên Kim Soo Hyun cảm thấy ghê tởm trước tâm lý xấu xa này của mình. Sao mình lại có thể như một ông chú thô bỉ thế này? Sống bao nhiêu năm rồi, quả nhiên trong lòng vẫn có chút cô đơn trống trải…
Kim Soo Hyun âm thầm trăn trở mà không nhận ra Lee Hyun Woo đã sa sầm mặt mũi. Gì chứ? Gọi mình quay lại mà không nói gì hết, cứ ở đó cười ngây dại. Nhưng dù sao cũng là vé của người ta, cậu chỉ có thể vỗ vỗ vị thầy giáo đang đi vào cõi mơ mộng…
“À à à, Lee Hyun Woo à thật ngại quá, tôi vừa đang suy nghĩ vài chuyện. Tôi muốn hỏi em sắp kết thúc rồi em có muốn vào hậu trường xem thử không?”
“Hậu trường? Thầy thật biết cách nói đùa, không phải ai cũng vào hậu trường được đâu ạ, chỉ có staff mới được vào thôi.” Lee Hyun Woo không khỏi cảm thấy buồn cười, ông thầy với những ý nghĩ kì lạ này chắc không phải cũng là một fan não tàn đấy chứ…
Kim Soo Hyun bỏ ngoài tai những gì cậu vừa nói, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu, khom người bước vào một cánh cửa không hề bắt mắt. Lúc đầu Lee Hyun Woo đã rất không hài lòng vì bị quấy rầy, nay Kim Soo Hyun lại như muốn dẫn cậu về trước thì càng khiến cậu không thể chịu được nữa.
“Thầy ơi, còn chưa kết thúc mà, em chưa muốn về!” Lee Hyun Woo giãy khỏi bàn tay của Kim Soo Hyun, chuẩn bị quay về chỗ ngồi, nhưng không ngờ bị Kim Soo Hyun túm lại, mở cửa ra, bước vào trong.
Đang định nổi đóa nhưng khi Lee Hyun Woo nhìn thấy cảnh tượng sau cánh cửa kia thì lập tức kinh ngạc đến ngây người, các staff đang luôn tay bận bịu đủ kiểu, Kim Soo Hyun kéo Lee Hyun Woo chạy khắp nơi mà không bị ai cản lại, mãi đến khi…
“Phòng chuẩn bị của ca sĩ? Thầy ơi mình về thôi, đi vào nữa có thể sẽ bị la đấy!” Lee Hyun Woo kéo kéo góc áo của hắn.
“Không sao đâu cứ đi theo tôi.” Kim Soo Hyun ngoảnh đầu lại nhoẻn miệng cười. Đến cửa cũng chẳng thèm gõ, hắn thoải mái bước vào.
Ngay sau đó, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến Lee Hyun Woo sững sờ -thật không ngờ Park Ki Woong và No Min Woo lại đang kiss… kiss…
Lee Hyun Woo lập tức che mặt lại: “Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý đâu! Chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả!”
“Hai người còn chẳng biết kìềm chế một chút, may mà là tôi, chứ nếu để người khác nhìn thấy thì tôi tin là headline tin tức của ngày mai, ngày mốt và ngày tới nữa sẽ toàn là hai người đấy ~” Kim Soo Hyun vừa càm ràm vừa nhìn Lee Hyun Woo đang lấy tay che mặt, còn tên Park Ki Woong thì vẫn bình chân như vại.
“Vào phòng chúng tôi mà dám không gõ cửa thì chỉ có mỗi cậu thôi, được chưa?! Có biết phép lịch sự không đấy!” Park Ki Woong buông người đẹp đang ngượng ngùng trong lòng ra, quay sang nói với Lee Hyun Woo: “Đây là người cậu mời sao… Ưm, trông cũng xinh xắn nõn nà…”
“Ya! Lấy cái móng heo của cậu ra! Cậu ấy chỉ là học sinh của tôi!” Kim Soo Hyun trừng mắt nhìn bàn tay mà Park Ki Woong đang đặt trên đầu Hyun Woo: “Rose nhà anh còn đang đứng ở đó kìa! Anh định xoa đến bao giờ nữa!”
Thế nhưng Park Ki Woong vẫn không hề có ý định bỏ tay xuống, kết cục là Kim Soo Hyun túm ngay lấy bàn tay không an phận kia, quẳng ngay xuống phía dưới. Park Ki Woong cũng không chịu tỏ ra thua kém, dùng bàn tay còn lại kìm chặt tay Kim Soo Hyun. Hai người bắt đầu một trận gió tanh mưa máu, mãi đến khi hai người bóp được cổ của nhau…
Ở bên đó, họ vẫn đang đánh sống đánh chết, No Min Woo vốn định thu dọn một chút rồi chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện có một cục gì đó nho hỏ đang ngồi xổm trên sàn -Cả người Lee Hyun Woo ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, không ngừng run lên, dường như có thứ gì đó trong đầu cậu sắp nổ tung vậy.
“Hai người xem cậu ấy…” No Min Woo quát hai tên đang đánh nhau hăng say, ra hiệu bảo bọn họ ngừng lại. Kim Soo Hyun nhận ra sự bất ổn của Lee Hyun Woo trước tiên, vừa định ngồi xuống dò hỏi tình trạng của cậu thì bị Lee Hyun Woo đẩy cho ngã nhào xuống đất. Kim Soo Hyun nhìn theo Lee Hyun Woo với ánh mắt khó hiểu, còn cậu thì dềnh dàng đứng dậy thất tha thất thểu bước ra ngoài.
Đợi đến khi Kim Soo Hyun định thần trở lại liền bắt đầu chạy đi tìm Lee Hyun Woo, chỗ này… không có… chỗ nọ… cũng không có.
Hắn bắt đầu tìm kiếm bằng thính giác. Chẳng bao lâu sau, hắn phát hiện tiếng khóc yếu ớt trong nhà vệ sinh, mở cửa ra thì nhận thấy Lee Hyun Woo với khuôn mặt lấm lem nước mắt đang ngồi trên bồn xí bất lực nhìn mình…
TBC
Note: Take One là tên nhóm nhạc của Park Ki Woong và No Min Woo trong phim Full House 2. Rose là nghệ danh của No Min Woo khi hoạt động trong nhóm nhạc Trax.
P/s: Dạo này đầu óc không được tốt lắm. Mong mọi người tiếp tục giúp mình phát hiện các lỗi diễn đạt, dùng từ, chính tả ngớ ngẩn… GAMSAHAMNIDA!!!