ABOUT

TIỆM TẠP HÓA 2H KÍNH CHÀO QUÝ KHÁCH

{ Đây là nơi Hae Jin của chúng ta
sống cuộc sống bình thường với đội trưởng của cậu ấy }

b7bb4d30e924b899d38dfc5e6c061d950b7bf6a3

Xin chào, mình là nttpdhk, nhân viên duy nhất của tiệm

Hai boss nhà mình hiện đang đi vắng

Nên mình toàn quyền quản lý tiệm trong thời gian sắp tới

Rất vui khi được đón tiếp các bạn tại tiệm tạp hóa 2H

!!! GAMSAHAMNIDA !!!

~ ~ ~ ^_^ ~ ~ ~

WARNING:
Đây đa phần là hàng MADE IN CHINA, được nhập LẬU từ các nguồn tieba, youku, tudou...

[KNAOD] Chapter 1

01

 

Nhìn Lee Hae Jin bên cạnh như con búp bê bằng sứ, Won Ryu Hwan không khỏi nở một nụ cười tự giễu. Tòa nhà cao như thế, lấy tảng đá gói vào trong vải ném xuống còn bị nứt, huống chi là con người cơ chứ. Bản thân mình còn hoang tưởng rằng hoán đổi vị trí trong không trung sẽ cứu được cậu ấy, nhưng lúc này đứa trẻ đó đã chẳng còn dấu hiện của sự sống nữa…

 

Sống bao lâu nay, lần này cuối cùng cũng sắp ngủm đến nơi rồi. Hae Jin à, kiếp sau em cũng không thể làm hàng xóm của tôi đâu, vì tôi vốn không thuộc về nơi đây…

 

Khi tỉnh lại, Won Ryu Hwan phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng quen thuộc. Chẳng phải chính cái thứ này đã đưa mình đến Trái Đất hay sao? Xung quanh toàn là những cạ cứng mà đã hơn 400 năm không gặp, khẽ cử động thân thể, vẫn còn hơi đau một tẹo, nhưng hắn biết khả năng tự hồi phục của mình lại bắt đầu hoạt động. “Mã số 1993323 đã cứu sống thành công!” Giọng nói cơ giới hóa vang lên bên tai.

 

Cứu sống thành công? Cái mạng này lại được cứu sống rồi ư? Vậy Hae Jin của tôi đâu? Cái tên luôn chống đối với tôi đâu? Nghĩ rồi, hắn nhắm mắt lại, một giọt lệ ứa ra nơi khóe mắt.

 

400 năm trước, vào thời đại Josun, Won Ryu Hwan đã đến Trái Đất, vì lỡ mất thời gian trở về nên phải ở lại Trái Đất. Hắn là người ngoại hành tinh có những siêu năng lực như dịch chuyển tức thời…

 

***

 

Đứng trước cổng trường trung học Seung Ri, Lee Hyun Woo không khỏi túm chặt lấy quai ba lô. Phù, ba năm sắp tới mình phải trải qua ở đây sao?

 

Sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tung, cậu đẩy cửa vào lớp 10A2: “Xin chào mọi người, mình là học sinh mới chuyển trường, Lee Hyun Woo, mong được chiếu cố!”

 

Khi cậu vừa cất giọng nói xong câu này thì một vỏ chuối từ trên trời rơi xuống, đáp thẳng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lee Hyun Woo, lớp học im lặng được một phút, ngay sau đó là những tiếng cười rộn rã.

 

“Cậu là cái gì cơ?” Có người nói như châm biếm.

 

“Không sao, có lẽ mọi người vẫn chưa thân với nhau lắm, ha ha.” Lee Hyun Woo cụp tai xuống, một mình đứng trên bục giảng lí nhí nói thầm, chẳng biết phải làm thế nào.

 

“Học sinh chuyển trường, ở đây có chỗ trống.” Một nam sinh có tướng mạo thanh tú mỉm cười với Lee Hyun Woo.

 

Lee Hyun Woo như trút được gánh nặng, bước nhanh xuống chỗ đó. “Thật là cảm ơn cậu nhiều lắm!”

 

“Park Soo Ha.”

 

“Hửm?”

 

“Tên của tôi đó, cứ gọi tôi là Soo Ha được rồi.” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu của đối phương, Park Soo Ha cầm lòng không đậu mà xoa xoa phần tóc hơi rối trên đỉnh đầu cậu.

 

“Vậy gọi mình là Hyun Woo đi!”

 

Park Soo Ha chẳng hiểu sao lại nảy sinh thiện cảm với cậu bạn cùng lớp có tướng mạo ngoan hiền này, chắc hẳn là vì y chỉ có thể đọc thấy hai chữ “thuần khiết” từ trong đôi mắt nhấp nha nhấp nháy kia của cậu, nói cho cùng thì bây giờ quá ít loại người này…

 

Cái người tên Park Soo Ha kia là một thiếu niên có khả năng nhìn vào đôi mắt đối phương mà đọc vị nội tâm người khác.

 

Cửa lại được đẩy ra, một thân ảnh thon dài bước vào.

 

“Hắn ta là ai vậy?’ Lee Hyun Woo nghi hoặc hỏi.

 

“Có lẽ là giảng viên mới đến.” Park Soo Ha ngoảnh đầu lại nhìn Lee Hyun Woo thì phát hiện nhóc con đó đang nhìn chằm chằm vào người trên bục giảng. Park Soo Ha đọc vị nội tâm của cậu: [Rõ ràng chưa gặp hắn bao giờ mà. Tại sao lại thấy thân quen? Tại sao lại rất muốn khóc? Rồi tại sao lại rất muốn cười?…]

 

Park Soo Ha lập tức ngó sang người trên bục giảng, người nọ chẳng nói chẳng rằng, chỉ mặt đầy kinh ngạc nhìn Lee Hyun Woo, dường như trong ánh mắt còn có một tia mừng rỡ. Park Soo Ha khẽ chau mày. Kim Soo Hyun? Người… ngoài… hành… sao?

 

***

 

“Mã số 1993323, xác định là muốn tiếp tục ở lại Trái Đất chứ? Lần này mà lỡ mất thì lại phải chờ 400 năm nữa đó, năng lực của cậu tuy đã khôi phục trở lại, nhưng chẳng biết có bị đánh mất nữa không!”

 

“Xác định ở lại. Tôi cảm thấy trên Trái Đất còn có thứ gì đó đang đợi tôi cần tôi đến khám phá.” Thực sự rất muốn nhìn thấy bé con một lần nữa.

 

Theo dòng ký ức trở về tòa nhà bị bỏ hoang kia, những vũng máu lênh láng trên sàn đã được cọ rửa sạch sẽ, tựa hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có những người đã thực sự trải nghiệm mới biết ở đó đã diễn ra những sinh ly tử biệt như thế nào?

 

Hết rồi, chẳng còn gì nữa.

 

“Trả cho tôi, trả cậu ấy lại cho tôi!” Won Ryu Hwan gào lên trên nóc tòa nhà. Có lẽ chỉ khi chia ly rồi mới hiểu được một số người có ý nghĩa như thế nào đối với mình. Có lẽ khi đứa trẻ đó gọi “Đồng chí đội trưởng”, khi cậu ấm ức bảo rằng “Cái này còn có thể luyện tập bóp cò súng.”, khi cậu tuyệt vọng hỏi: “Chẳng lẽ bắt tôi phải giết anh sao?”, thì mình đã hiểu. Chỉ là người trong cuộc không nhận ra.

 

Chẳng nhớ bao nhiêu năm sau, đã bao lần tráo thân đổi phận, Kim Soo Hyun của hiện tại tuyệt đối không ngờ rằng hắn sẽ gặp lại đứa trẻ đó như thế này.

 

“Lee Hae Jin?” Hắn thử gọi một tiếng.

 

Nhưng đổi lại là sự xôn xao của những học sinh bên dưới, ông thầy này bị gì vậy cà?

 

Bối rối nhếch miệng một cái, thiệt tình, đã chừng ấy năm rồi mà mình vẫn không thể nhìn rõ hiện thực được ư?

 

“Xin chào mọi người, tôi là giảng viên mới đến, Kim Soo Hyun. Đầu tiên, lên lớp của tôi thì chỉ cần trật tự nghe giảng là được, mỗi tháng viết một bài luận văn, nhất định phải viết theo đúng quy cách, số lượng chữ không được thiếu, không được sao chép chèn ghép. Bằng không… không điểm!”

 

“Bây giờ bắt đầu điểm danh!” “Cheol Soo Jang.” (Tên đạo diễn SG =]])

 

“Có.” Không phải cậu ấy.

 

“Lee Seung Ji.”

 

“Có.” Không phải cậu ấy.

 

 

“Lee Hyun Woo.”

 

Không ai đáp.

 

“Lee Hyun Woo.”

 

“Hửm? Á á á á á dạ có dạ có!”

 

Đúng cậu ấy rồi, Lee Hyun Woo phải không? Thằng bé này sao trông có cảm giác hơi ngốc nhỉ? Ánh mắt ngơ ngác, trông thế nào cũng chẳng giống Hae Jin tay chân nhanh nhẹn kia. Chậc chậc chậc.

 

Tiết học đầu tiên của học kỳ mới đã trôi qua trong lúc ba người ai nấy mang một bầu tâm trạng riêng.

TBC


Note: Park Soo Ha là vai diễn của Lee Jong Suk trong I hear your voice, bạn nào chưa biết có thể tìm hiểu tại đây.

Tất cả những gì về Lee Hae Jin

Author: Anyasue

Source: http://tieba.baidu.com/p/2854913873?pn=1

Vtrans: GV

Paring: Won Ryu Hwan x Lee Hae Jin, Do Min Joon x Chun Song Yi

Note:

_ Thể theo yêu cầu của bạn Cat, đây là một fic ngược nhẹ… (Ai xì que)

_  Do Min Joon (vai diễn của đại boss trong “You came from star”), một cụ già 400 tuổi khó tính đến từ bên ngoài trái đất đội lốt anh giáo sư khỏe trẻ đẹp. Trong quá trình sinh sống tại đây, cụ dụ dỗ được một mợ diễn viên hạng A thuộc hàng sang chảnh, nhưng lại gặp vấn đề “visa hết hạn” nên sắp bị tước quyền cư trú trên địa cầu, thế là cụ bắt đầu nháo nhào tìm cách ở lại bên người “eo”. Trong lúc cụ đang bế tắc thì Jinnie nhà chúng ta tìm đến…

 

~~~ ^_^ ~~~

03/04/2014, thân tặng Catpis

Thời gian trên trái đất chỉ còn lại một tháng.

 

Tôi sống ở đây đã bốn trăm năm, từng chứng kiến cảnh vương triều quật khởi rồi lụi tàn, từng trải qua cảnh nam bắc phân chia của đất nước. Sống quá lâu, nhìn thấy quá nhiều thứ sinh ra và ngã xuống. Sinh mệnh đáng quý, nhưng đặt trong dòng chảy lịch sử dài đằ đẵng ấy cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả rộng lớn. Một số người được trở thành huyền thoại, còn số khác đến cùng cũng chỉ là nắm xương trắng dưới đất vàng, đã định trước sẽ bị bụi phủ rồi chìm vào quên lãng. Sống và chết, chẳng qua là thế, tuân theo thì hợp quy luật, còn cưỡng cầu thì trái đạo trời.

 

Bốn trăm năm nay, tôi đã thay đổi vô số thân phận, từ khách khanh và thương gia ở thời đại Chosun, đến bác sĩ và giảng viên đại học trong thế kỷ hai mươi mốt này. Những ngành nghề khác nhau, đối diện với những lớp người khác nhau, có người mưu mô, cũng có kẻ dã tâm, có các bà nội trợ bình dị, cũng có những học sinh thuần phác, thậm chí có cả một nữ diễn viên được muôn người mê như điếu đổ. Cô ấy, ah, thật là một cô gái đáng yêu xinh đẹp.  Nếu Song Yi tắt thở trong vòng tay tôi thì tôi sẽ không bao giờ có được những cảm giác hạnh phúc và rung động ấy nữa. Bao lâu nay, cô ấy là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng.

 

Tôi chỉ còn lại thời gian một tháng, nhưng lại mong muốn có thể bảo vệ cô ấy cả đời bình an, quá nhiều nhân tố không ổn định khiến tôi ngổn ngang trăm mối tơ vò.

 

Chất lượng các bài thu hoạch mà sinh viên nộp lên có sự chênh lệch không đều, việc đạo văn đã nghiêm cấm nhiều lần mà vẫn không dứt được. Có nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho chúng không nhỉ? Dẫu sao tôi cũng sắp từ chức rồi. Nghĩ thì nghĩ thế, tôi vẫn cho điểm F vào bài bị tình nghi là có dính líu đến một vụ đạo văn nghiêm trọng. Đây là cái giá phải trả khi coi thường chuyên môn và uy quyền của tôi, các bạn trẻ xin hãy nhớ lấy bài học này, mà học cách tôn trọng thành quả trí tuệ của người khác.

 

Cửa văn phòng mở ra, tiếng bước chân dần đến gần hơn, một bài thu hoạch được đưa đến trước mặt tôi, tôi đến đầu cũng không ngẩng lên: “Bỏ xuống, đi ra.”

 

“Giáo sư Do…”

 

“Còn việc gì ư?”

 

“Dạ, vâng.”

 

Tôi ngẩng đầu lên, cậu thiếu niên trước mắt chẳng hề xa lạ gì với tôi, cậu ta là người thông minh chăm chỉ nhất trong những học sinh tôi từng dạy, thái độ đoan chính, học hành nghiêm chỉnh, trên người không có sự xốc nổi của thanh thiếu niên ngày nay, khiêm tốn ít nói, tính cách chín chắn. Để tôi nhớ lại tên của cậu ta xem, à, Lee Hae Jin.

 

“Lee Hae Jin?”

 

Lee Hae Jin trợn tròn đôi mắt nai con, gật đầu mấy cái: “Giáo sư, em nghe nói, thầy sắp từ chức rồi?”

 

Phải, nhưng liên quan gì đến cậu.

 

Cậu ta nói: “Thầy sắp rời khỏi nơi này sao?”

 

Trong lòng tôi không vui: “Việc gì đến cậu.”

 

“Thầy nói chí phải.” Cậu ta bỗng nhiên cúi chào tôi, “Không biết khi nào mới được gặp lại, em muốn,chính thức nói lời từ biệt với thầy. Giáo sư Do, xin hãy tỉnh táo lên, rồi cũng sẽ có cách giải quyết.”

 

Cậu ta đã biết điều gì? Tôi chau mày, “Ý gì?”

 

Cậu ta nói: “Hi vọng thầy được bình an suông sẻ.”

 

Lee Hae Jin lui về sau hai bước, trực giác mách bảo với tôi rằng những lời mà cậu ta nói dường như không hề đơn giản, vội đứng dậy túm lấy khuỷu tay cậu. Cậu ta giơ bàn tay còn lại lên, tung một cú đấm về phía tôi, tôi nghiêng người né tránh. Nhóc con với thân thủ thế này, quả nhiên không đơn giản.

 

Lee Hae Jin lập tức thu đòn công kích lại, buông cánh tay xuống, siết chặt nắm đấm: “Xin lỗi, phản ứng có điều kiện.”

 

Sự việc càng lúccàng kỳ quặc: “Rốt cuộc cậu là ai?”

 

Lee Hae Jin huých cùi chỏ: “Buông tôi ra trước.”

 

Tôi tự hỏi mình đối phó với thằng nhóc này cũng không thành vấn đề nên liền hào phóng thả cậu ta ra: “Nói.”

 

Khóe miệng Lee Hae Jin nhếch lên: “Thầy muốn nghe chuyện gì?”

 

“Thân phận, mục đích.”

 

Đầu mày Lee Hae Jin khẽ cử động, rồi lại tĩnh lặng trở lại: “Thực sự rất giống.”

 

Giống? Ai?

 

Cậu ta nói: “Giáo sư Do, tôi không có ác ý. Có điều, thầy trông rất giống một vị cố nhân của tôi.”

 

“Cố nhân?”

 

Cậu ta nói: “Phải.”

 

“Mất rồi?”

 

Mắt Lee Hae Jin tối lại: “Phải, anh ấy đã mất rồi.”

 

Nói thật thì tôi cũng giật nảy mình, thằng nhóc này thoạt nhìn còn chưa đến hai mươi tuổi, chẳng lẽ cậu ta đã từng tiếp xúc với thân phận trước đó của tôi ư? Nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. Hay là cậu ta cố ý dựng chuyện để gây sự chú ý với tôi? Hay Lee Hwi Kyung phái cậu ta đến để nhiễu loạn tầm nhìn của tôi? Tôi quyết định bỏ chút thời gian ra làm rõ chuyện này.

 

Tôi kéo cậu ta ngồi vào bàn hội nghị, hỏi thẳng: “Cố nhân là ai?”

 

Lee Hae Jin chăm chú nhìn tôi, ánh mắt mang theo hơi ấm, khiến người nhìn cảm thấy ấm lòng, nhưng tôi có cảm giác, dường như cậu ta đang thông qua tôi để nhìn một người khác.

 

Cậu ta chậm rãi mở miệng: “Anh ấy là ước mơ của tôi, cũng là ân nhân của tôi. Sau khi anh ấy chết, tôi lại nhận ra, anh ấy còn là, người mà tôi yêu.”

 

Nghe người cậu ta nói không hề có xíu xiu quan hệ nào với tôi, tôi vẫn không yên tâm mà đòi cậu ta xác nhận: “Chính mắt cậu nhìn thấy anh ta chết ư?”

 

Cậu ta cười cay đắng: “Vâng, trúng nhiều phát súng, lại rơi từ trên cao xuống, chết triệt để rồi. Ngay bên cạnh tôi.”

 

Này, nhóc con, nói thì nói thôi, đừng có làm cái vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

 

Cậu ta nhìn sang tôi: “Thầy có còn muốn nghe tiếp không?”

 

Mặc dù đã xác nhận không liên quan đến tôi, nhưng mà nghe một tí cũng không hại gì. Tôi đáp: “Ừ.”

 

Ánh mắt cậu ta lại trở nên xa xăm: “Câu chuyện rất ngắn. Tôi quen anh ấy trong thời điểm khó khăn nhất muốn chết nhất, anh bảo tôi phải tiếp tục sống cho tử tế. Tôi tiếp bước anh trở thành một người ưu tú hữu dụng. Rồi tôi tới đây, nơi rất gần anh, cứ như thế, tôi muốn dõi theo anh mãi mãi mãi mãi. Nhưng sau đó, chúng tôi không thể không tìm đến cái chết. Anh thay tôi đỡ nhiều phát súng, cuối cùng anh chết rồi. Mà tôi vẫn còn sống.”

 

Thằng nhóc này, thân thủ không tồi, nhưng khả năng kể chuyện thì cực kỳ tệ.

 

Cậu ta lặp lại hai câu cuối: “Anh chết rồi. Tôi vẫn sống.”

 

Đôi mắt cậu lấp lánh đến rợn người, như có thể rỏ nước bất cứ lúc nào. Tôi rút khăn tay ra: “Nếu muốn khóc thì…”

 

Nhưng cậu ta lại mỉm cười với tôi: “Tôi không khóc đâu.”

 

Tôi ngớ ra tại chỗ, xin thứ lỗi, dù tôi đã sống bốn trăm năm nhưng chưa từng an ủi một ai.

 

Cậu ta lại nói: “Tôi sợ vừa khóc là lại không muốn sống nữa. Không dễ dàng gì, khi trên lưng gánh biết bao nhiêu mạng người, sao tôi có thể chết được.”

 

Chẳng lẽ, thằng nhóc này còn là tội phạm giết người sao?

 

Cậu ta tự nói với mình: “Ước muốn của anh ấy là tôi được sống.”

 

Tôi khẽ hắng giọng: “Lee Hae Jin…”

 

Cậu ta trở về với thực tại: “Xin thứ lỗi, giáo sư Do. Đừng hiểu lầm, đúng là tôi có một quá khứ không tốt đẹp gì nhưng đã được ân xá rồi. Seo Soo Hyuk đã nói, tôi được tự do. Ông ta còn bảo trẻ vị thành niên dưới mười tám tuổi phạm tội thì người giám hộ sẽ gánh vác và chịu trách nhiệm.”

 

Seo Soo Hyuk? Lại là ai?

 

Lee Hae Jin đứng dậy: “Tôi xin cáo từ.”

 

Tôi đưa cậu ta ra tận cửa, đây là sự đãi ngộ mà đến cô ấy cũng chưa bao giờ nhận được, có lẽ tôi quá mềm lòng.

 

Lee Hae Jin lại cúi chào tôi: “Thầy bảo trọng.”

 

Lee Hae Jin đứng thẳng dậy: “Giáo sư Do, thỉnh thoảng hãy cười một cái, để những người quan trọng ghi nhớ gương mặt vui vẻ của thầy.”

 

Một thằng ranh con đang dạy tôi kinh nghiệm đời người ư? Đùa à? Nhưng mà, hình như, cũng có chút đạo lý.

 

Lee Hae Jin lại nhìn tôi một cái, tôi nói: “Giống lắm sao?”

 

Cậu ta khẽ gật đầu: “Giống nhau như đúc. Nhưng tôi biết rõ, thầy không phải anh ấy.”

 

Lee Hae Jin lại mỉm cười: “Có giống đến đâu cũng không phải. Trên thế gian này, anh ấy chỉ có một mà thôi.”

 

Trái tim tôi giật thót, trên thế gian này, cô ấy chỉ có một.

 

Tôi phải thừa nhận, đứa trẻ hai mươi tuổi này cũng có khía cạnh chín chắn đáng để học hỏi.

 

Lee Hae Jin nói: “Giáo sư Do, nếu đã gặp được thì đừng để vụt mất.”

 

Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu thiếu niên tên Lee Hae Jin nọ.

 

Cậu ta bảo mình có một quá khứ không mấy tốt đẹp.

 

Nhưng tôi thấy được, cậu ta rất muốn quay về quá khứ, muốn đến phát điên.

 

Cái tên trông giống ta như đúc kia, sao mi có thể nhẫn tâm để lại cậu ấy cô độc một mình.

 

Được rồi, những chuyện về Lee Hae Jin tạm dừng ở đây.
Tôi còn rất nhiều chuyện phiền toái cần phải xử lý.

 

Thằng nhóc đó bảo rồi cũng sẽ có cách giải quyết.

 

Thôi thì tin cậu một lần vậy.

 

<END>

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

[SNGIL] Chapter 2

2. Gặp gỡ

 

Mấy ngày trước khi quay

 

Lee Hyun Woo vừa ló cái đầu nhỏ qua khung cửa thì đạo diễn đã vẫy tay ra hiệu cho cậu qua đó. Có chút câu nệ, cậu kính cẩn cúi đầu chào, rồi ngồi xuống bên cạnh.

 

“Hyun Woo à, cậu còn nhớ câu hỏi tôi hỏi cậu trong lần thử vai thứ hai chứ?”

 

Lúc đó khoảng tháng 9 thì phải, có thể sớm hơn tí nữa, trong lần thử vai thứ hai, cuối cùng đạo diễn Jang cũng thôi viết viết vẽ vẽ trên giấy, mà ném ra một câu hỏi: “Cậu cảm thấy giữa Rhee Hae Jin và Won Ryu Hwan, tình cảm của họ rốt cuộc như thế nào?”

 

Cậu chỉ nhớ đại khái câu trả lời của mình: sự sục sôi của tình bạn, nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Lúc đó đạo diễn chi khẽ gõ tay lên mặt bàn, không lên tiếng.

 

“Dạ nhớ.” Lee Hyun Woo đáp.

 

Đạo diễn khẽ gật đầu, “Cậu nói thế cũng không sai, nhưng trong kịch bản đã cải biên không chỉ có những thứ mà cậu nói, tuyến tình cảm của nó bắt đầu phức tạp hóa, cậu phải nắm bắt lại từ đầu cho tốt, tôi tin cậu thể làm được.”

 

Lee Hyun Woo thoáng ngẩn người, có chút kích động: “Đạo diễn, cảm ơn anh đã tin tưởng em.”

 

“Tôi tin tưởng cậu, cũng tin tưởng người đã tiến cử cậu, càng tin tưởng rằng hai người có thể hợp tác rất ăn ý.” Hử? Vậy là sao? Có người tiến cử mình sao?… Hợp tác?

 

Đạo diễn đang nói, thì chợt vẫy tay ra hướng cửa, Lee Hyun Woo thuận theo hướng đó nhìn qua. Không đèn flash, cũng không có tấm phản quang, nhưng ngũ quan của người nọ vẫn hiện lên rõ mồn một, đôi mắt cười tít lại thành hai đường cong nhàn nhạt.  Lee Hyun Woo vuốt vuốt khóe miệng với một sự ghen tị nhẹ, đại khái là có những người trời sinh đã mang vòng hào quang rồi…

 

“Chào đạo diễn Jang, em không đến trễ chứ? Ể? Lee Hyun Woo ssi, cuối cùng cũng được gặp nhau rồi, hi vọng sau này hợp tác vui vẻ nhé!” Kim Soo Hyun đưa tay đến trước mặt Lee Hyun Woo thì cậu mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy cúi người bắt tay đáp lại, “Chào tiền bối ạ!”

 

Kim Soo Hyun vỗ vỗ vai cậu, rồi quay sang nói với đạo diễn: “Đây là hậu bối cực kỳ đỉnh của công ty tụi em đấy ạ!” Đạo diễn nhìn hai người với ánh mắt có một sự “khinh bỉ” nhẹ: “Lời hay nói nhiều thì thành ra hết hay đấy! Hai người các cậu mau chuẩn bị đi, ngày 19 là chính thức bấm máy rồi. Lát nữa Park Ki Woong cũng sẽ tới, phải trao đổi với nhau cho tử tế.” Nói rồi ông cũng không ở lại lâu mà đi bàn bạc chuyện bối cảnh với thư kí trường quay.

 

Kim Soo Hyun nhìn cái đầu nhỏ thấp hơn mình một cái đầu đang ngoan ngoãn cúi xuồng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng:”Nae”.

 

Lee Hyun Woo nghe thấy tiếng cười nho nhỏ truyền đến từ trên đỉnh đầu, ngó lên theo bản năng thì vừa hay chạm vào ánh nhìn của Kim Soo Hyun, đôi mắt cười nọ cứ như thế xuyên thẳng vào trong tim: “Khụ, tiền bối, là tiền bối tiến cử em sao, thực sự, rất cảm ơn tiền bối tin tưởng em. Em sẽ cố gắng hết sức!”

 

Kim Soo Hyun thoáng ngây người, rồi phì cười, còn tưởng thằng bé này định nói gì khác chứ.

 

“Tôi không cố ý giúp cậu đâu, tôi chỉ cảm thấy cậu rất thích hợp.” Anh vỗ vai Lee Hyun Woo, rồi đôi mắt nọ lại cong lên: “Đại khái là cảm thấy hai chúng ta rất xứng. Ha ha. Bất kể thế nào đi chăng nữa, hwating nha Hyun Woo ssi.”

 

Lee Hyun Woo nhìn anh quay bước đi mất một hồi lâu mới chậm rãi thu dọn kịch bản. Mình với anh ấy, trông rất xứng sao? Nghĩ đến bàn tay vừa đặt lên vai mình, to lớn mà mạnh mẽ, dường như trọng lượng đè trên vai mình cũng nặng thêm vài phần. Cho dù đứng trên phương diện nào cũng phải cố lên nha Lee Hyun Woo.

 

TBC

[SNGIL] Chapter 1

1. Gia nhập đoàn phim

 

Tháng 7 năm 2012, đường phố Seoul bị nhấn chìm trong màn sương sớm, thành ra một mảng tĩnh mịch. Một thân ảnh thon gầy nhảy ra khỏi chiếc xe bảo mẫu màu đen, tiện tay kéo sát vành nón xuống, bước vào cổng lớn của KE studio.

 

Khi nhận được lời mời thử vai, Lee Hyun Woo cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Tuy cậu đã nổi tiếng khi còn nhỏ nhưng dưới áp lực cạnh tranh khổng lồ của giới giải trí Hàn Quốc, thì kinh nghiệm của cậu vẫn còn quá ít, điều cậu có thể làm chỉ là cố gắng thậm chí miễn cưỡng bắt lấy mọi cơ hội, sau đó đợi chờ thành công đến với mình.

 

Phim mới của đạo diễn Jang Cheol Soo, chuyển thể từ bộ truyện tranh nổi tiếng. Chỉ hai điểm này đã khiến cho quá nhiều người kì vọng vào nó. Lee Hyun Woo có chút hồi hộp mong đợi, từ lâu cậu đã có thể cảm nhận được những cạnh tranh quyết liệt trong giới này. Trong phòng chờ, cậu chạm mặt không ít những gương mặt thân quen, hoặc khẩn trương hoặc phấn khởi, tất cả đều được che giấu hoàn hảo dưới nụ cười trên khóe môi. Họ thản nhiên chào hỏi nhau rồi ung dung đợi đến lượt mình.

 

“Lee Hyun Woo, mời qua đây.” Staff dẫn cậu vào phòng phỏng vấn, sau khi giới thiệu những điều cơ bản, đạo diễn Jang ngồi sau chiếc bàn ra hiệu cho thư kí trường quay đưa cho cậu một cuốn kịch bản: “Vậy mời cậu diễn thử cảnh lần đầu tiên mà nhân vật trong phim và vai chính đụng độ nhau.” Lee Hyun Woo thở ra một cái, gõ gõ cuốn kịch bản, rồi kéo sát vành nón xuống, che đi sự ngây ngô trong ánh mắt, để bóng tối bao trùm lên nét mặt của cậu…

 

Cậu khẽ ngẩng đầu lên, ngay đúng lúc đạo diễn Jang đang nhìn mình, ông khẽ chau mày, sau đó dừng lại viết nguệch ngoạc mấy nét trên giấy.

 

Ngang, dọc, hất, “Kim Yoo Ho.” Lee Hyun Woo còn đang đoán xem đạo diễn rốt cuộc đã viết những gì thì staff đã xướng tên người thử vai kế tiếp, cậu chỉ có thể cúi đầu chào rồi hậm hực bỏ ra ngoài.

 

Cậu đã xem qua bộ truyện tranh đó, thậm chí còn là fan của nó nữa. Mặc dù kịch bản sẽ sửa đổi đôi chút nhưng các tình tiết cơ bản thì vẫn được giữ lại. Nhân vật mà cậu thử vai có chút gì đó trẻ con mà cứng cỏi, đơn thuần nhưng đầy mâu thuẫn.

 

Nói thật thì Lee Hyun Woo cũng cảm thấy mình hơi bị hợp với vai đó, nhưng trông nét mặt bí hiểm khó lường của đạo diễn, cậu cảm thấy, ưm, hên xui thôi.

 

Anh quản lý Lee Jong Suk thấy Lee Hyun Woo cúi đầu lề mề bước ra thì ngỡ là hỏng bét rồi, cũng chẳng dám đụng chạm vào nỗi xúi quẩy của cậu mà chỉ cười cười: “Thôi, dù sao thì cũng được thỏa cơn nghiền của độc giả rồi.” Lee Hyun Woo ngồi xuống, im lặng hồi lâu, “Nhưng em còn là một diễn viên nữa…”

 

Chớp mắt hai tháng đã trôi qua, mặc dù trong khoảng thời gian đó có đi thử vai lần nữa, nhưng thời gian chờ đợi quá lâu khiến cho Lee Hyun Woo cũng hơi mất niềm tin, đặc biệt là khi nghe nói hai vai chính khác đã được định rồi, về cơ bản cậu không còn ôm ấp hi vọng gì nữa.

 

Nhưng rồi, nhưng rồi “Ha ha ha, nhìn vẻ mặt của cậu kìa, cậu xác định là muốn làm diễn viên hả? Gagman xem ra cũng hợp lắm đấy, ei~~!” Lee Jong Suk gần như chết cười với bộ mặt sững sờ có chút ngốc nghếch của cậu, nhưng Lee Hyun Woo hãy còn trong trạng thái chưa kịp phản ứng: “Vậy là… đạo diễn đã quyết định cho em diễn rồi sao?!” “Đúng thế, hahaha, khụ khụ… vậy nên lo chuẩn bị đi, mấy ngày nữa là phải vào đoàn phim rồi. Còn thiếu mỗi mình cậu thôi đó.”

 

Cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn, đợi đến khi Lee Jong Suk vòng tay ôm vai mình, cậu mới ngỡ ngàng hỏi: “Đều vào đoàn phim cả rồi ư? Còn những ai nữa thế?”

 

“Đều là tiền bối cả, Kim Soo Hyun ssi và Park Ki Woong ssi.”

 

“Mo???”

 

Lee Hyun Woo không ngờ lại là hai vị này, hai vị thân thuộc này.

 

Bấy giờ là lúc Kim Soo Hyun đang nổi, lại là tiền bối cùng công ty. Còn Park Ki Woong ấy à, bộ phim “Bride Mask” của anh ta và “To the beautiful you” của cậu vừa hay chiếu cùng một khung giờ, nhưng rating quả thật thảm hại vô cùng. Nghĩ vậy, cậu lại có tí cảm giác thất bại.

 

Ở Hàn Quốc, chuyện vai vế được phân chia rất rõ ràng, mình không cần nói cũng biết hoàn toàn là lớp đàn em út ít, chỉ hi vọng trong thời gian quay phim không cần phải vui vẻ gì chỉ cần thoải mái một chút là được. Nhưng có lẽ cậu không biết rằng Trung Quốc có một câu nói có thể miễn cưỡng diễn tả cuộc sống quay phim sắp tới của cậu… “người tính một đằng chuyện ra một nẻo”.

 

TBC…