06
Ngày hôm sau, lớp học.
Khi Kim Soo Hyun và Lee Hyun Woo cùng nhau đến trễ, rồi cùng bước vào phòng học, thì cả lớp đã bắt đầu không chịu ngồi yên nữa.
Trong số đó có cả Park Soo Ha, dù gì thì chuyện của hai người cũng do chính tay y tác hợp… Y đọc lướt qua đôi mắt của Lee Hyun Woo. Không phải chứ, hôm qua mới giúp họ đi xem concert, buổi tối đã chung giường chung gối rồi sao! Kiểu tiến độ gì thế này? Kim Soo Hyun mi không phải mặt đơ, mi chính là một tên cầm thú!
“Các trò, tôi rất xin lỗi vì đã trễ ba phút. Nhà thầy tạm thời có chút việc. Được rồi, sau đây chúng ta bắt đầu bước vào một chủ điểm mới…” Trước khi ngước nhìn powerpoint, Kim Soo Hyun liếc sang phía Lee Hyun Woo một cái, khuôn mặt đứa nhỏ đó hơi hơi ửng đỏ lên, cậu giả vờ lục tìm thứ gì đó trong hộp bàn mà thẳng thừng phớt lờ những ánh mắt dị nghị của bạn bè xung quanh.
Park Soo Ha không nhìn thấy đôi mắt của Lee Hyun Woo, nên cũng chỉ có thể giả vờ nghe giảng mà nhìn sang Kim Soo Hyun. Sau đó thì y đọc được phiên bản đầy đủ của câu chuyện tối qua và tập tiếp theo trong buổi sáng ngày hôm nay —-
Bên ngoài càng lúc càng rộn tiếng chim, chính những âm thanh đó đã đánh thức Kim Soo Hyun. Hắn muốn ngồi dậy nhưng lại không cử động được. Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người mình, Lee Hyun Woo đang say giấc nồng, ngoan ngoãn nằm trên ngực hắn. Dưới vòm hiên ánh mặt trời bị khúc xạ dần hắt lên khuôn mặt của cậu làm ánh lên những tia sáng lấp lánh bao trọn lấy từng đường, nét, góc, cạnh; mờ mờ in bóng một dải dưới làn mi. Chiếc mũi xinh hít hai cái theo bản năng, cậu chép chép miệng rồi thỏa mãn dụi đầu mấy cái vào lòng ngực hắn. Đôi cánh tay vòng qua eo hắn một cách tự nhiên, không lỏng không chặt nhưng lại khiến hắn khó mà vùng ra được, hai chân cũng chẳng biết tự khi nào đã quấn quanh người hắn. Có thể nói cậu đã dùng tư thế mờ ám nhất để bày tỏ niềm tin tưởng sâu sắc nhất dành cho hắn.
Lee Hyun Woo dụi dụi mắt, chớp lấy chớp để, sau đó lại quen thói ôm chầm lấy eo của Kim Soo Hyun. Khoan đã, có cái gì đó không đúng… “Á!!!!!!” Lee Hyun Woo gào lên như gặp ma, cậu vội vàng ngồi bật dậy, sau đó thì bất chợt chao đảo ngã phịch xuống đất; lúc đầu Kim Soo Hyun còn ngỡ người đang nằm trong lòng mình là một báu vật, sau này mới phát hiện hóa ra là một chú khỉ con…
Kim Soo Hyun chẳng nói chẳng rằng định ngồi dậy thì phát hiện tay mình hoàn toàn không nhấc lên nổi: “Lee Hyun Woo, lấy giùm tôi cái áo khoác, tay tôi bị em tựa đến tê cả rồi.”
Lee Hyun Woo nghe thế thì gương mặt ngay lập tức ửng đỏ đến tận mang tai, cậu cũng rất để tâm chuyện hắn gọi mình là Lee Hyun Woo. Có lẽ hôm qua Kim Soo Hyun chỉ nhất thời chạm mạch thôi.
Cậu phụng phịu chạy đi lấy áo đưa cho Kim Soo Hyun: “Nè thầy.”
Kim Soo Hyun khẽ cau mày lại: “Chẳng phải đã bảo em đừng gọi tôi là thầy nữa hay sao? Nghe xa lạ quá, tối qua tôi dạy thế nào em lại quên rồi sao?” Chắc đứa nhỏ này sẽ không quên sạch tất cả mọi thứ chỉ sau một giấc ngủ đấy chứ? Những ký ức đó mãi mãi sẽ không thể phục hồi lại ư?
“Vậy thì xin mời mau lên đi ạ, sắp trễ rồi đấy. Hyu… Đồng chí đội trưởng…” Đối với một người không gia đình như Lee Hyun Woo mà nói thì việc cái danh từ “hyung” này chẳng dễ gọi tí nào.
Kim Soo Hyun cũng rất lấy làm kỳ lạ. Tại sao lần này chữ “hyung” đã gần như sắp thốt ra khỏi miệng rồi nhưng cuối cùng cậu vẫn gọi mình là “đồng chí đội trưởng”? Nhưng hình như cũng không tồi, đã lâu lắm rồi chưa được nghe đến cái danh xưng chứa đầy sự tôn kính của một đứa trẻ này rồi…
Vì thực sự sắp trễ đến nơi, và vì tay vẫn chưa sử dụng được linh hoạt, mà hai người chỉ có thể ngồi xe buýt đến trường. Thế nên mới có cảnh tượng hai người đến trễ, cùng lúc xuất hiện trong lớp học.
Park Soo Ha mỉm cười khi đọc được đoạn tiền căn hậu quả này. Kim Soo Hyun có lẽ anh đã bỏ qua mất một chuyện rất quan trọng đó nghen.
“Thôi, tiết này chỉ học đến đây. Cuối cùng, tôi muốn thông báo một tin: cuối tuần này sẽ là chuyến du xuân đầu tiên của các em kể từ khi vào cấp ba. Xin mọi người hãy chuẩn bị cho thật tốt! Đúng rồi, còn một bạn mới đến nữa, mọi người chắc mong đợi lắm nhỉ! Tan tiết!”
Vốn định để tới lúc tan học rồi mới nói, nhưng nếu bây giờ nói ra thì có thể tránh việc đứa nhỏ kia bị các bạn đặt nghi vấn (về vụ đi trễ chung với thầy). Đó chính là tiểu xảo của Kim Soo Hyun.
TBC